Xe dừng lại ở công viên trung tâm Ngân thành. Lương Mộc Tình nhìn đèn đường, cảm nhận cảnh đẹp ảo diệu.
Cô kéo lấy cánh tay Nam Cung Ngạo, cùng nhau đi dạo trên con đường mòn cạnh bờ sông.
Gió lạnh thổi tan cái nóng bức của ban ngày, cảm giác đi trong làn gió thật sự rất tuyệt vời.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vì ánh đèn thành thị quá sáng nên không thấy sao trên trời được, cô chỉ híp mắt cười.
"Đáng tiếc không nhìn thấy sao."
Rủ rê người yêu đến dạo mát hứng gió đêm, cùng nhau ngắm sao trên trời, thật đúng là cảnh tượng tốt đẹp nhất.
Nhưng lại không có sao, thiếu mất một chút tốt đẹp!
Nam Cung Ngạo nghe cô nói, ghé mắt nhìn sang.
Anh duỗi tay xoa xoa chiếc bụng nhỏ của cô: "Bảo bảo hôm nay có vui không?"
Bởi vì cô và anh đã ở cạnh nhau mấy tiếng rồi, nhưng cô chẳng có cảm giác buồn nôn, hơn nữa còn ăn rất nhiều.
Lương Mộc Tình cảm nhận xúc cảm ấm áp kia, cô khẽ cười.