Lương Mộc Tình nghe anh "xì" một cái, sau đó bật cười thành tiếng.
Đột nhiên cô cảm thấy anh cũng không hoàn toàn là một người lãnh khốc. Anh đang ngày một ấm áp hơn.
Cô đột nhiên cảm thấy bản thân thật hạnh phúc. Cô vùi đầu vào lòng ngực anh.
Còn Nam Cung Ngạo, anh cảm nhận được cô đang ỷ lại vào mình, hình như sau khi mang thai cô lại càng thêm ỷ lại vào anh. Bất quá, anh thích, anh lại càng ôm chặt cô hơn.
Qua một lúc lâu, anh mới hỏi:
"Có tốt hơn chút nào không? Anh đi nấu ăn với mẹ vợ nha."
Nghĩ đến việc bây giờ cô đã là thai phụ, bất kỳ lúc nào cũng sẽ đói, anh không muốn để cô đói. Mà anh quan sát một chút liền biết mẹ vợ hẳn là lâu rồi chưa nấu ăn nên anh lại có chút lo lắng.
Lương Mộc Tình ôm chặt eo anh: "Không muốn, ba em đã gọi cơm rồi. Anh không cần nhúng tay vào đâu."