Hứa Niệm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh nhưng không có cách nào phản bác.
Bà nhìn anh, vẻ mặt Nam Cung Ngạo lại càng lộ ra sự kiên định, khóe miệng hơi cong lên. Anh cảm thấy đứa bé đến thật đúng lúc, vừa vặn giúp mommy và daddy của nó hoàn thành tâm nguyện.
Đúng lúc này Lương Mộc Tình tỉnh lại: "Mẹ…."
Cô vừa tỉnh lại liền nhìn thấy bóng của anh, đối diện anh là mẹ cô - Hứa Niệm.
Nghe thấy tiếng gọi của cô, hai người đều chuyển lực chú ý sang cô.
Nam Cung Ngạo và Hứa Niệm ngồi xuống mép giường: "Tiểu Phó, em thấy không thoải mái chỗ nào?"
Còn Hứa Niệm thì duỗi tay sờ sờ trán của cô, nóng thật. Mi tâm của bà hơi nhăn lại.
"Huyên nhi, con phát sốt rồi, nằm yên đừng có nhúc nhích."
Bà là người từng trải, biết rằng lúc mang thai không thể để phát sốt, đối với đứa trẻ không tốt. Tuy rằng lúc này cô mới mang thai có hơn một tháng nhưng cũng ảnh hưởng nhất định.
Đầu Lương Mộc Tình trĩu nặng, hô hấp cũng có chút khó khăn.