Hai tay Hứa Niệm nâng mặt cô, tựa như đang nhìn thấy thứ quý giá nhất thế gian, trên mặt bà rốt cuộc cũng hiện lên ý cười.
Lương Mộc Tình có thể cảm giác được sự kích động này của bà, cùng với sự vui vẻ.
Hứa Thu đột nhiên cảm thấy trái tim căng chặt, Lương Lỗi ôm lấy bà.
Tiểu Tình là đứa bé lương thiện, nó sẽ không bỏ mặc mẹ đẻ, cũng sẽ không bỏ rơi chúng ta.
Trước kia bọn họ vẫn lo rằng cô sẽ rời đi, nhưng nhìn tình cảnh này, thấy vẻ mặt hai mẹ con họ, bọn họ rốt cuộc cũng buông bỏ được rồi. Là bọn họ làm sai, khi biết được Tiểu Tình chính là Tiểu Huyên, bọn họ hẳn phải báo cho em gái biết.
Nhưng bọn họ có tư tâm, đứa con gái yêu thương năm năm, đột nhiên phát hiện không phải là con mình, loại cảm giác này ai có thể hiểu được đây?
Hứa Thu tựa vào vai Lương Lỗi, bà chảy nước mắt. Nhìn hai mẹ con đó, bà nhắm mắt lại, đáy lòng thì thầm nói:
"Con gái của mẹ, con ở đâu?"