Hai người cứ ôm nhau như thế, thật lâu đều không nỡ buông ra.
Di động của Nam Cung Ngạo vang lên, anh vươn tay lấy di động ra, sau đó bắt máy:
"Đều chuẩn bị xong cả rồi sao?"
Giọng nói của anh trầm trầm khàn khàn, trong đều tối nghe vô cùng gợi cảm, mê người.
"Ừ, tôi lập tức quay về."
Nói xong hai tay anh lại nắm thật chặt. Nếu không phải tình hình ở đó quá nguy hiểm, anh nhất định sẽ mang theo Tiểu Phó, anh không muốn rời khỏi cô dù chỉ một phút. Lương Mộc Tình ngẩng cái đầu nhỏ lên, chớp chớp đôi mắt to:
"Anh phải đi sao?"
Nam Cung Ngạo hôn đôi mắt cô, anh khẽ gật đầu, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt cô.
Lương Mộc Tình buông anh ra, sau đó lui lại mấy bước:
"Anh đi làm việc của anh đi. Em sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ anh về. Anh về em sẽ gả cho anh!"
Nghĩ đến ba mẹ đã đồng ý, cô rất vui vẻ.