Anh ta nhìn như thuận miệng nhắc tới, Hứa Niệm nhìn qua. Khi nhìn đến Lương Mộc Tình đang ngồi ở kia chơi cùng Lương Tử Hành, bà ngây ngẩn cả người, nước mắt không ngăn được rơi xuống.
"Tiểu Huyên, Tiểu Huyên của mẹ."
Bà hoàn toàn quên mất Nam Cung Toàn bên cạnh, cất bước đi đến bên cạnh Lương Mộc Tình, hơn nữa vừa đi qua liền kéo Lương Mộc Tình ôm vào lòng.
Lương Mộc Tình đang chơi cùng Lương Tử Hành hoảng sợ, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hứa Niệm.
Vẻ mặt vốn kinh ngạc biến thành kinh hãi, bởi cô dường như nhìn thấy chính mình. Bà trông quá giống cô, còn giống cô hơn cả mẹ cô.
Tiểu Hành cũng nhăn mày:
"Mẹ, bà ấy là ai vậy?"
Hứa Niệm khi nghe đến giọng nói mềm mại kia liền phục hồi tinh thần, kích động cười rồi lại khóc.
"Tiểu Huyên, rốt cuộc mẹ cũng tìm được con rồi."
Lúc Lương Mộc Tình một lần nữa nghe được cái tên này, vẻ mặt cô căng thẳng.
"Tiểu Huyên là ai?"