Lương Mộc Tình vội ngồi xuống, máy bay chậm rãi cất cánh, tuy rằng hơi xóc, nhưng không ảnh hưởng tới việc bọn họ ăn sáng.
Nam Cung Ngạo thấy bộ mặt lo lắng của cô, ánh mắt đảo qua.
"V rất chuyên nghiệp, em cứ yên tâm dùng bữa đi."
Thấy cô trang điểm nhẹ, càng thêm xinh đẹp, Nam Cung Ngạo càng cảm thấy nguy hiểm.
Anh lấy khăn lau giúp cô ít son hồng nhạt trên môi, nhưng lại nói.
"Bên miệng dính thức ăn, anh lau cho em."
Lương Mộc Tình ngoan ngoãn để anh lau, thẳng đến khi son trôi hết, hiện sắc môi tự nhiên anh mới thấy vừa lòng.
Nam Cung Ngạo xem thời gian, còn sớm, 8 giờ mới vào làm, bây giờ mới 7 rưỡi, cô ăn một quả trứng chiên, uống thêm ly sữa bò, cảm thấy ấm dạ dày.
Cô ngồi thẳng: "Em ăn no rồi, không cần bay nữa đâu."
Nam Cung Ngạo uống cà phê, thấy cô ăn no rồi mới nói với tai nghe: "Có thể hạ cánh rồi."