Hai mẹ con xuống lầu, Hứa Thu và Lương Lỗi biết con gái ở nhà, đều ở trên phòng không dám xuống đi đi lại lại, sợ con gái ngạc nhiên, vô cùng nghe lời cô.
Người giúp việc nhìn thấy bọn họ, hỏi một câu.
"Tiểu thư, tiểu thiếu gia, hai người muốn ra ngoài à?"
Lương Mộc Tình thấy cha mẹ không có ở phòng khách thì thở phào nhẹ nhõm, cô đưa ngón trỏ lên ra hiệu cô ta nhỏ tiếng một chút.
"Đúng, chúng tôi đi đây, trưa nay không ăn cơm ở nhà đâu."
Cô dắt tay con trai bước nhanh ra ngoài, Tiểu Hành nhìn dáng vẻ gấp gáp của mẹ, đôi mắt thâm thúy chớp chớp.
"Mẹ, con sẽ giúp ba mẹ."
Thấy mẹ và cha muốn gặp nhau cứ phải lén lút như kẻ trộm, cậu nhìn còn lo thay, nên muốn giúp cha mẹ mình một chút.
Lương Mộc Tình nghe con trai nói, trong lòng ấm áp, đứa con trai này cuối cùng cũng không phí công sinh, biết bênh cha mẹ.
Lương Tử Hành lên xe trước, Lương Mộc Tình mới ngồi lên xe.
"Cha, mình đến đâu ăn cơm thế?"