Long Thiên Vũ với bộ dạng không hề quan tâm: "Bà nội, bà nói như thế nào thì con làm vậy."
Dù sao cô đối với Nam Cung Toàn cũng không hề có cảm giác, cô sẽ không gả cho anh ta. Bà nội phải lợi dụng anh ta, chỉ cần anh ta có tiền, giúp Long gia vượt qua khó khăn, thế là được rồi.
Long lão thái thái giúp cô sửa sang lại đầu tóc và quần áo, sau đó vừa lòng nở nụ cười.
"Không tồi, đúng là không tồi. Tiểu Vũ xinh đẹp như vậy, Nam Cung Ngạo mắt quả là bị mù. Bà cũng không sai, nếu con gả cho cậu ta, về sau nhất định sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.
Long Thiên Vũ nghe được bà khen cũng không vui lên được bao nhiêu, cô cảm thấy bà nội chỉ biết nghĩ cho Long gia, cho tới tận bây giờ cũng không thèm hỏi xem cô nghĩ gì?
Trước kia bà không có ý kiến gì, bởi bà có cảm giác tốt với Nam Cung Ngạo, bà rất thích anh là người đàn ông đẹp trai và hoàn toàn có năng lực.
Long lão thái thái nhìn cô không có vẻ quan tâm, nâng tay lên và siết chặt lấy vai cô.