Thời điểm Lão gia tử nghĩ như vậy, tâm tình chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Hai ông bà lão thật sự rất luyến tiếc Tiểu Hành, nhưng nghĩ về sau có thể ở cùng thằng bé, nên sẽ chịu nhẫn nhịn một chút trước.
Hai ông bà già vẫn cùng Nam Cung Ngạo một nhà ba người đưa lên xe, nhìn thấy xe chậm rãi tiến xa, nhà Nam Cung cũng yên tĩnh trở lại.
Hiện tại chỉ có hai ông bà già cùng với người hầu ở nơi này, cho nên bọn họ luôn trông ngóng Nam Cung Ngạo trở về.
Lương Mộc Tình nhìn thấy hai ông bà vẫn đứng chỗ đó, không khỏi thở dài.
"Hai ông bà già ở trong ngôi nhà lớn như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy rất cô đơn."
Nam Cung Ngạo hai mắt cũng nặng nề nhìn vào gương chiếu hậu, anh nhìn đến lão thái thái lại nước mắt, thân hình cô đơn của hai người, làm cho thâm tâm anh khẽ run lên. Trước kia anh cũng không biết bọn họ lại cô đơn đến như vậy, cho đến tận bây giờ mới biết.