Lương Mộc Tình híp mắt cười: "Ba, mẹ, con không sao."
Hứa Thu ngồi xuống bên cạnh giường, giống hệt Lương Tử lúc nãy kiểm tra toàn thân cô một lượt, đông sờ một chút, tây sờ một chút. Sau đó lại sờ lên đầu cô, cô bị đau hút một ngụm khí lạnh.
Lương Lỗi mắng nhẹ một câu: "Bà đừng có dùng sức mạnh như vậy."
Hai mắt Hứa Thu xuất hiện ánh nước: "Tôi vẫn còn biết chừng mực, ông là bác sĩ hay tôi là bác sĩ."
Bà tuy không phải là bác sĩ, nhưng cũng là giáo sư ở trường y, cũng từng làm việc ở bệnh viện một thời gian rồi.
Lương Mộc Hạo ngồi xuống bên cạnh Lương Tử, hỏi cậu nhóc.
"Tiểu Hành có phải bị dọa sợ lắm phải không?"
Lương Tử nhìn thấy người nhà đều đến đây, cậu nhóc tuy rằng chưa nói một lời nào? Nhưng khi ánh mắt vừa nhìn thấy bọn họ, thấy người thân xuất hiện trước mặt mình, thì thấy có cảm giác an toàn. Cậu nhóc biết, nếu có bọn họ ở đây, thì họ sẽ chăm sóc tốt cho mẹ.