Khi Lương Mộc Tình đang nhìn anh thì đã không thể phân biệt được đâu là thật đâu là mơ rồi. Ở trong tiềm thức của cô, cô chưa từng rời khỏi anh cho nên cô lại giống như trong quá khứ, trở thành một cô gái dễ bảo trong lòng anh.
"Em không muốn bị phạt đâu, em sẽ nghe lời mà."
Giọng nói ngọt ngào của cô mang theo giọng điệu làm nũng. Nam Cung Ngạo đoán hẳn là cô uống say cũng không phải chuyện xấu gì, dường như cô càng đáng yêu, càng nghe lời hơn.
Bàn Tử nhìn Lương Mộc Tình bị một người đàn ông lạ ôm ấp, vội chạy đến.
"Lương Mộc Tình, cô không phải say rượu rồi đấy chứ?"
Cô nàng này tửu lượng không tốt còn dám ực ực uống liền hay ly: "Một nửa biển cả, một nửa hỏa diệm". Haizzz, nếu mà bị Hạ phát hiện, anh chắc chắn bị cậu ta đánh chết.
Lương Mộc Tình như chú chim nhỏ nép vào lòng Nam Cung Ngạo, nghe được câu hỏi của Bàn Tử, mắt to chuyển tới chuyển lui tìm bóng dáng của anh ta.
"Tôi không sao, ông xã của tôi đón tôi về nhà."