Tuy rằng bây giờ cô rất ít khi nấu cơm nhưng có cơ hội cô vẫn hay cùng mẹ nấu ăn, cũng đã học được một ít công thức nấu mấy món cầu kỳ.
Cho nên cô định nấu mấy món mới cho Nam Cung Ngạo nếm thử.
Một giờ sau, ba món mặn một món canh tiêu chuẩn được hoàn thành. Hơn nữa mùi vị không tệ, cả phòng đều tràn ngập mùi đồ ăn.
Cô xoay người lại, thấy người đàn ông nọ vẫn luôn đứng ở cửa nhìn cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi ửng hồng.
"Anh vẫn luôn đứng đây sao?"
Nam Cung Ngạo đặt ly rượu vang đỏ sang một bên, sau đó bước qua ôm chặt eo cô.
"Từ trước đến nay, anh vẫn luôn thích ngắm em."
Vừa nghe thấu mấy lời này, khuôn mặt Lương Mộc Tình lại đỏ hơn. Hình như anh càng ngày càng biết cách nói mấy lời nặc mùi thính hơn nhỉ? Chẳng lẽ bình thường nói nhiều quá nên thành thói quen luôn rồi?
Nghĩ đến Long Thiên Vũ, đáy lòng cô lại hơi chua, vẻ mặt thay đổi.
Cô giở giọng lạnh nhạt nói: "Ăn cơm thôi, tôi đi dọn đồ ăn ra."