Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Cung Ngạo ngồi ăn sáng ở nhà ăn của khách sạn. Động tác tao nhã nhưng gương mặt lại lạnh lẽo, là cảm giác khiến cho mọi vật không dám lại gần.
An Lôi đứng bên cạnh, nhìn thấy tâm tình hắn như vậy, vẻ mặt cũng trở nên khẩn trương hơn.
Bởi vì thiếu gia này ấy năm nay tính tình ngày càng cổ quái, không biết trước được lúc nào sẽ nổi giận. Hắn cứ phải cẩn thận hơn vì sáng nay gương mặt của thiếu gia càng âm trầm.
Anh buông lại phần bữa sáng, giống như không hợp khẩu vị. Anh nhíu mi bưng lên cốc cà phê, uống một ngụm rồi đột nhiên mở miệng.
"Cách thời gian diễn thuyết còn bao lâu?"
Để cho anh tới trường đại học diễn thuyết, ông nội cũng thật vất vả nghĩ ra, Nam Cung Ngạo chưa bao giờ biểu diễn ở trước mặt mọi người, anh không thích.
Cho nên lúc này tâm tình kém đến cực điểm, khuôn mặt anh tuấn kia lại tối đến dọa người.