Mẹ con bốn người vào lầu chính, liền nghe thấy âm thanh của Lệ Đình Tuyệt đang mắng ai đó.
"Lệ Cảnh Ngôn, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Không được bày loạn đồ đạc như vậy."
Tiểu tử này thật là không làm cho người khác bớt lo được, đem tất cả đồ chơi đổ hết ra ngoài, khiến cả một phòng khách đều là đồ chơi, anh phải bước qua đống đồ chơi này để vào nhà.
Tiểu Ngôn lại giống như không nghe thấy lời của anh, vẫn tiếp tục lựa lựa chọn chọn đồ chơi, hoàn toàn không quan tâm đến ba của mình.
Bà Lệ ở bên cạnh khuyên nhủ: "Tiểu Ngôn thích chơi thì để nó chơi đi. Là mẹ cho đổ đồ chơi ra để nó dễ dàng tìm đồ chơi đó."
Lệ Đình Tuyệt đứng bên cạnh đống đồ chơi, hai mắt lạnh lùng nhìn Lệ Cảnh Ngôn.
Hiên gia lại đứng lên: "Được rồi, chú không chơi nữa đâu, Tiểu Ngôn, cháu cũng không được chơi nữa."
Tiểu Ngôn nhìn người chú nhỏ của mình:
"Chú đừng quản cháu, để kệ cháu chơi đi."