Băng Khối và Dương Quang nhào vào lòng Mạc Thanh Yên, cô xúc động rơi nước mắt.
"Rốt cục cũng tìm được các con."
Dương Quang giúp cô lau nước mắt: "Mẹ, chỉ cần ba không sao, chúng ta có thể nào cũng không sợ."
Mạc Thanh Yên nhẹ gật đầu: "Mẹ biết các con hiếu thảo, nhưng về sau có chuyện gì xảy ra cũng phải nói với mẹ, không được tự tiện quyết định, được không?"
Băng Khối và Dương Quang nhìn nhau, không trả lời cô.
Vì người nhà, chuyện gì hai nhóc cũng có thể đồng ý.
Hai đứa nhỏ chào một lượt, sau đó Dương Quang gọi một tiếng.
"Ông nội, bà nội đến này."
Lam Vũ Điệp nghe được hai chữ ông nội, nhìn vào trong nhà ăn, môi của bà có chút run rẩy.
"Ông…. .ông nội?"
Dương Quang chuyển ánh mắt qua: "Vâng, ông đang ở chỗ này."
Vẻ mặt Lam Vũ Điệp thay đổi, bước nhanh vào nhà ăn. Ông ấy còn sống, ông ấy còn sống…
Nhưng tới chỗ nhà ăn, bà lại không thấy ai cả, nhìn cửa sổ nhà ăn đang mở, ông còn trốn tránh bà?