Băng Khối khẽ gật đầu, sau đó nói.
"Chúng ta xuống trước xem sao."
Từ bóng lưng nhìn qua, cảm thấy vị ông nội này rất khó tiếp xúc, bởi vì bóng lưng cho người ta cảm giác lạnh lùng. Ngồi thẳng, giống như một pho tượng.
Lam Vũ Yến từ nhà bếp bước ra, nhìn thấy hai cậu bé từ trên lầu xuống, chúng đã thay bộ y phục mới, Băng Khối mặc tông đen, còn Dương Quang mặc tông ấm. Hai tiểu tử, một lạnh một nóng.
Bà ta cười vẫy tay với hai cậu bé: "Hai cháu xuống đây, cùng dùng bữa với ông nội đi."
Băng Khối và Dương Quang nhìn thấy Lam Vũ Yến liền ngây người, bà ta rất giống bà nội.
Lệ Bắc Thành quay đầu lại, nhìn thấy hai cậu bé ở cầu thang, đôi mắt ông chợt sáng lên.
"Tiểu Tuyệt…"
Vừa gọi xong, ông mới phát hiện không đúng. Tiểu Tuyệt bây giờ đã hơn hai mươi tuổi rồi, không thể trẻ con như vậy được.
Lam Vũ Yến cười: "Bọn chúng là con trai của Tiểu Tuyệt, đặc biệt tới đây cùng anh đấy."