Lệ Đình Tuyệt vừa mới đứng dậy, Lương Mộc Tình cùng Nam Ngạo Kiều bước về phía này.
Nam Ngạo Kiều hôm nay mặc một chiếc bành tô đen, Lương Mộc Tình thì mặc một chiếc đầm trắng, hai người một đen một trắng, rất hợp.
"Mạc Thanh Yên, ba đứa nhóc nhà cậu đâu? Tớ có món quà muốn tặng chúng."
Mạc Thanh Yên ngẩng đầu nhìn đôi trai tài gái sắc, cô cười nhạt.
"Nam Cung thiếu gia tặng gì vậy? Mẹ chúng có quyền được biết chứ?"
Nam Cung Ngạo nhướn mày, cùng Lương Mộc Tình ngồi đối diện cô: "Tiểu Phó, anh không hiểu tại sao em lại thích nha đầu này. Cô ta rất điêu ngoa, đặt biệt là cái miệng kia, lời nói ra cứ như lưỡi dao, không đáng yêu chút nào."
Trong lòng Nam Cung Ngạo, Mạc Thanh Yên là người phụ nữ háo thắng như vậy đấy, anh thích kiểu mềm dẻo như Lương Mộc Tình, tùy anh điều khiển.
Lương Mộc Tình trừng mắt nhìn: "Sao anh có thể nói Tiểu Yên như vậy? Điểm tốt của cô ấy, anh không hiểu."