Băng Khối cầm thuốc đi vào phòng nghỉ, Ngôn Ngọc và Dương Quang đang tán gẫu, thấy bé đi đến. Dương Quang đứng lên, đôi mắt sáng ngời lóe lên tia sáng chói mắt.
"Anh cầm thuốc đến hả?"
"Ừ....."
Bé khẽ ừ, sau đó đi về phía hai người, đưa thuốc trong tay cho Ngôn Ngọc.
"Cây cao lương, chú xem một chút coi đây có phải là thuốc thật không."
Ngôn Ngọc nghi hoặc: "Không phải đã giải rồi sao?"
Dương Quang giải thích: "Đó chỉ là một nửa liều thôi."
Bà ta làm sao có thể đưa một liều duy nhất là xong được, nữ nhân kia muốn dẫn hai bé đi, nhất định đã sắp xếp kế hoạch cặn kẽ rồi.
Không biết hai đứa bọn họ sẽ gặp phải việc gì? Nhưng chúng tuyệt đối không hề hối hận, có thể để cho người thân sống thật tốt, chính là điều vui vẻ của chúng! Tất cả đều sẽ đáng giá.
Ngôn Ngọc lấy ra nhìn một chút, cái này và liều trước giống nhau như đúc.