Mạc Thanh Yên biết hôm nay anh không thể không kết hôn, cô hiểu rất rõ tính cách của anh. Cô quét mắt qua đại sảnh, đã vắng vẻ. Mà cửa đại sảnh cũng đã đóng lại, nhân viên công tác cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Gặp phải loại sự tình này, nhân viên hẳn là vui vẻ, không cần làm việc, có thể nhàn nửa ngày cũng rất tốt.
Mạc Thanh Yên kéo tay của anh: "Nếu không, chúng ta ngày mai lại đến."
Dù sao cô cũng không vội, vì sao nhất định phải là hôm nay, chờ ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì? Coi như người của anh tới, cũng phải làm nửa ngày, phải chờ ở chỗ này cũng không có ý nghĩa.
Lệ Đình Tuyệt đưa ngón tay thon dài sạch sẽ mơn trớn khuôn mặt nhỏ của cô: "Không có ai có thể ngăn cản anh và em phục hôn."
Cho dù là vấn đề lớn hơn nữa, anh đều muốn nghĩ biện pháp giải quyết hết, hôm nay anh nhất định phải phục hôn.
Nhìn thấy anh chấp nhất như thế cũng biết khuyên gì cũng là vô dụng, thế nên chỉ có thể cùng anh sóng vai mà đi.