Thực ra Lệ Đình Tuyệt cũng không muốn đeo, nhưng quầng thâm mắt quá rõ, nhìn thấy có chút khó chịu.
Anh bỏ chiếc kính đen xuống rồi nhìn, Phi Đao suýt chút nữa đứng không vững ngã mà ngã nhào xuống đất.
"Thiếu gia, cả đêm cậu không ngủ à?"
Lệ Đình Tuyệt lại đeo kính lên, anh cũng muốn ngủ, nhưng không dám, cũng không nỡ.
Anh cảm thấy anh gặp được Mạc Thanh Yên, thì anh trở nên không giống mình nữa, những chuyện ấu trĩ đều làm ra rồi. Cả một đêm đều nhìn ngắm cô, tâm trạng còn vô cùng tốt, hơn nữa còn không buồn ngủ chút nào.
Ngắm cả một đêm, trong lòng như thể được nếm mật ngọt vậy.
Ực…
Lúc này khóe môi anh không chịu được mà nhếch lên, anh nhấc tay lên muốn nén xuống nhưng không có tác dụng. Anh muốn cười, không nhịn được mà muốn cười.
Trong một buổi sáng, anh hoàn thành rất nhiều công việc. Công việc kết thúc, anh nhìn thời gian, sắp 12 giờ trưa rồi, anh đứng dậy chuẩn bị hẹn Mạc Thanh Yên đi ăn trưa.