Lệ Đình Tuyệt xoa xoa mặt bé, đáy mắt tối tăm.
"Bảo bối đừng khóc, sau ba sẽ không bao giờ sẽ rời xa con nữa."
Angela nín khóc, sau đó kể chuyện ở trường cho ba nghe, lấy ảnh chụp cho ba xem.
Băng Khối cùng Dương Quang ngồi ở sô pha chơi game, mặc kệ Angela nói không dứt miệng.
Lam Vũ Điệp vẫn không yên tâm con của mình, sợ buổi tối không ai trông nom con trai, đau đớn, khó chịu, cũng không ai biết.
Cho nên mang theo chút đồ tới, chuẩn bị ở lại chăm sóc, chăn cũng đã mang tới.
Vào phòng bệnh, thấy một bé gái nằm trong lồng ngực Lệ Đình Tuyệt, nghe anh kể chuyện. Giọng nói trầm thấp mà đầy từ tính, nhu hòa.
Bà hơi kinh ngạc, Tuyệt cũng có vẻ mặt thế này sao?
Hai bánh bao nhỏ phát hiện có người bước vào, đều ngẩng đầu lên.
"Bà là ai?"
Lam Vũ Điệp đang nhìn, thấy hai cái bánh bao, ánh mắt ngạc nhiên, bọn nhỏ thật giống Tuyệt khi còn nhỏ, ánh mắt, cùng với khí chất cơ hồ giống nhau như đúc.