Lệ Đình Tuyệt chăm chú nhìn cô, thấy cô ăn uống vui vẻ như vậy, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười.
Nhưng anh không hề biết rằng, bản thân đang bị cô gái nào đó đem ra tính toán, bị mang ra bán để mở cửa hàng.
Cuối cùng Mạc Thanh Yên bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, anh đường đường là tổng tài của Lệ thị, còn là Ám Dạ đế, không thiếu tiền, lại càng không cần phải bán mạng để kiếm tiền bằng cách này.
Cô uống hết canh, sau đó bỏ bát xuống.
"Em ăn no rồi, đều tại anh làm đồ ăn quá ngon."
Cô chu cánh môi phấn nộn lên, vẻ mặt ai oán vuốt bụng, đem mọi trách nhiệm đổ lên người anh.
Thế nhưng Lệ Đình Tuyệt lại yêu chết cái tính tình này của cô, cũng chỉ khi ở trước mặt người mình thích, cô mới có dáng vẻ mềm mại như vậy.
Anh cầm khăn lên giúp cô lau miệng, trong mắt đều là ý cười.
"Bây giờ em cũng ăn no rồi, để anh giúp em tiêu thực đi."