Mạc Thanh Tuyết có chút hoảng hốt, đứa con gái kia sao đột nhiên trở nên có khí chất như vậy, giống như công chúa cao cao tại thượng vậy.
Đáy lòng càng thấy khó chịu, ánh mắt càng thêm âm u.
''Mạc Thanh Yên, đừng có giả bộ cao cao tại thượng, ở trong mắt Mạc Thanh Tuyết tôi, cô căn bản không bằng một con chó.''
Bạch Nguyệt Quang cũng hừ lạnh một tiếng, ''Dã thú, loại không ai thèm.''
Nghe xong những lời này, Mạc Thanh Yên liền cảm thấy phiền lòng, ''Mời mấy người tôn trọng chút, nếu không đừng trách tôi không khách khí.''
Dứt lời cô vòng qua bọn họ đi về phía trước, Mạc Thanh Tuyết lại ngăn cản cô, bắt lấy cổ tay cô, âm u cười.
''Mạc Thanh Yên, em gái tôi chỉ muốn nói chuyện chút với cô thôi, cô không cần tuyệt tình như vậy.''
Mạc Thanh Yên vô cùng không thích ai người kia, từ trong đáy lòng liền bài xích bọn họ, vì thế muốn vung tay cô ta ra, cô ta lại cầm chặt không bỏ. Đột nhiên trong lòng có chút cái kỉnh, dùng lực vung ra.