Mạc Thanh Yên lại càng sợ gần chết: ''Anh tới phòng tôi làm gì?''
Lệ Đình Tuyệt lật người cô lại, mặt đối mặt với anh ngủ. Có thể nhìn thấy vẻ khẩn trương trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Lệ Đình Tuyệt nhét gì đó trong tay vào tay cô, nhạt nhẽo nói.
''Đây là em chọn, em phải phụ trách dùng hết nó.''
Dứt lời miệng cô đã bị anh che lại, bá đạo lại trực tiếp, càng hôn càng kịch liệt.
Mạc Thanh Yên sợ tới mức tay đấm chân đá, nhưng sức lực của cô quá nhỏ, đánh không lại anh.
Mãi đến lúc quần áo của cô bị tay anh vung ra, phát ra một tiếng vang thanh thúy, Mạc Thanh Yên cảm giác trên người chợt lạnh, mà môi anh lại tác quái trước ngực cô.
Cô khóc lên, ''A, Lệ Đình Tuyệt, anh không thể làm như vậy, không thể...''
Mạc Thanh Yên khóc cực kỳ thương tâm, cô tuyệt vọng từ bỏ vùng vẫy.
Lệ Đình Tuyệt vốn tưởng rằng đêm nay sẽ có thể làm được, thế nhưng nghe tiếng la khóc của cô. thân thể liền cứng đờ, ngay cả nơi nào đó cũng bắt đầu mềm xuống.