Mạc Thanh Yên ngạc nhiên, "Anh Phong, anh cũng tới đây ăn cơm à?" Hình như cũng không ai đi cùng. Chắc là minh tinh đều bận rộn như vậy, có muốn cũng chỉ có thể vụng trộm tới ăn.
Mộc Phong khẽ gật đầu, "Ừ, anh ngồi đây cùng ăn nhé?"
Mạc Thanh Yên hơi dịch mông sang, "Tất nhiên càng đông càng vui mà."
Nghe cô nói, người nào ở phía đối diện ánh mắt tăm tối. Híp híp nhìn Mộc Phong, như muốn đem hắn chẻ đôi đem chôn sống.
Mộc Phong làm giả vờ không thấy được, ánh mắt chỉ chứa nụ cười ngọt ngào của Mạc Thanh Yên, hỏi thăm cô.
Mạc Thanh Yên cũng cảm thấy được, nhưng mà Mộc Phong đã nói thế, cô cũng không tiện từ chối. Vì thế cởi giày duỗi chân, chọc chọc vào đùi anh rồi trộm liếc liếc anh một phát, thấy mày anh giãn ra, cúi đầu cười thầm.
Lệ Đình Tuyệt duỗi tay cầm chân cô, Mạc Thanh Yên có chút luống cuống, sao anh lại sờ cô?
Mộc Phong thấy đồ ăn đã chín liền cầm lấy đũa, gắp đồ ăn cho cô. Cô chỉ có thể cười miễn cưỡng: "Cám ơn!"