Lệ Đình Tuyệt ôm lấy cô từ phía sau, áp mặt của anh vào cổ cô.
"Em đang nhìn gì vậy?"
Anh khẽ giọng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng du dương như nhạc nhẹ, trong khung cảnh đêm như thế này đặc biệt có cảm giác mê người.
Mạc Thanh Yên chỉ chỉ phía dưới: "Cảm giác hình như em đã đến nơi này."
Nhưng mà cô lại không thể nhớ nổi, giống như từng nằm mơ thấy, loại cảm giác quen thuộc này quá mãnh liệt.
Lệ Đình Tuyệt hôn hôn mặt cô, đáy mắt tất cả đều là yêu thương.
"Tiểu Yên, ông trời đối với anh thật tốt, đã để cho anh gặp được em."
Mạc Thanh Yên xoay người lại ôm lấy anh, trên mặt là nụ cười ngọt ngào. Cô nhắm hai mắt, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác được anh ôm vào lòng.
"Tuyệt, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia xa."
Cô muốn người một nhà vĩnh viễn được ở cùng nhau, bởi vì cô thực sự rất thích anh, thích cảm giác bị anh ôm vào trong ngực. Thích giọng nói khàn khàn từ tính của anh khi gọi tên cô, thích cảm giác mỗi lần anh chạm vào cô.