Những ngón tay của Mạc Thanh Yên chạm nhẹ vào đôi môi mỏng của anh, "Tuyệt, em rất thích anh!"
Đây là lần đầu tiên cô nói với anh những lời như vậy, lúc trước cảm thấy rất buồn nôn, nhưng bây giờ nói ra, lại thấy có chút chua xót.
Đến lúc này, cô mới dám biểu lộ tiếng lòng. Nhưng cô cũng không dám khẳng định, bọn họ có thể ở bên nhau hay không?
Lệ Đình Tuyệt ngậm ngón tay cô, mút mạnh, phát ra tiếng kêu. Còn biểu hiện trên mặt anh lúc này, nụ cười trên khóe miệng, lông mày giãn ra. Anh rất thích câu nói này, làm tâm trạng anh rất vui.
Anh xoay người đem cô đặt dưới thân thể, sau đó cúi đầu hôn cô.
Mạc Thanh Yên bị dọa cho sợ, đưa đôi tay đẩy anh ra.
"Không được, em vẫn chưa đánh răng."
Anh luôn thích hôn cô, mà người phụ nữ kia cũng thích anh hôn, chỉ là bây giờ là buổi sáng, sợ hương vị của mình không tốt, làm anh không thích, vì vậy kiên quyết không cho.