Cảm thấy giọng nói quen quen, bèn ngẩng đầu nhìn anh ta, "Lệ Nhị thiếu, khéo thật."
Cô ta ngồi xuống bên cạnh anh ta, uống một hớp rượu, "Nhìn anh có vẻ tâm trạng đang không vui à?"
Đêm nay Lệ gia tổ chức buổi tụ hội, cô ta không được mời, nhưng lại đặc biệt mời ba tạp chủng của Mạc Thanh Yên, càng khiến cô ta bực thêm. Vốn tưởng rằng làm cho người Lệ gia biết, cô đã sinh ba đứa nhỏ, bọn họ liền xác định không cần cô nữa.
Cô ta tuy không có được Lệ Đình Tuyệt, nhưng cô ta cũng không để cho Mạc Thanh Yên có được.
Thế nhưng vì sao mọi người có thể tiếp nhận Mạc Thanh Yên, mà không tiếp nhận được cô ta chứ?
Tâm trạng thật sự kém đi, lại lặng lẽ uống thêm một ngụm. Sau đó sáp đầu lại gần ..., "Anh thích Mạc Thanh Yên, cho nên nhìn thấy nó ở cùng Lệ Đình Tuyệt, nên đau lòng?"
Một câu này đâm trúng chỗ đau của người nào đó, ánh mắt anh ta sắc bén, hung hăng trợn mắt với Mạc Thanh Tuyết.
"Câm mồm."