Nam Cung Di đứng duyên dáng sau lưng bọn họ với ánh mắt lạnh lùng. Cứ như người vừa nãy nói chuyện với Mạc Thanh Yên không phải cô ta, dáng vẻ kiêu căng không coi ai ra gì được bày ra vô cùng sống động.
Lệ Dạ Kiêu nhíu mày, về nha đầu này thì anh ta có nghe nói qua là kiểu người tâm ngoan thủ lạt chứ không phải dạng hiền lành gì?
"Nam Cung tiểu thư, tôi và Mạc tiểu thư có chuyện quan trọng cần bàn bạc, có chuyện gì thì sau này hãy nói được chứ?"
Mạc Thanh Yên lại đột nhiên đứng dậy, "Đúng lúc, tôi cũng muốn nói chuyện với cô."
Lệ Dạ Kiêu cầm lấy tay cô, "Cô không thể đi."
Đáy mắt nồng đượm sự lo lắng, sức lực trên tay cũng rất mạnh. Cả người căng cứng, quanh người bao phủ hơi thở chết chóc.
Lương Mộc Tình chạy tới, "Tiểu thư, Mạc tiểu thư chính là khách quý của Nam Cung gia."
Đôi mắt to tròn lóe sáng giống hệt búp bê, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, cảm thấy lo thay cho Mạc Thanh Yên.