Lệ Đình Tuyệt ở trong biệt thự, Ngôn Ngọc sợ hắn nghĩ quẩn trong lòng cho nên ở cùng hắn. Buổi sáng tỉnh lại, phát hiện anh ta không ở trên giường.
Hai người nằm ở hai chỗ khác nhau người nằm trên giường người thì nằm dưới đất. Ngôn Ngọc ngồi dậy đến, ngáp một cái. Tối hôm qua ngủ quá muộn, cho nên đến giờ này mới tỉnh, việc này thành thói quen, bác sĩ nghiêm khắc nhắc nhở, nhưng là thói quen sinh lý rất khó thay đổi.
Nhìn đến trên giường trống không , đi qua một cước đem Lãnh Nhiên đá tỉnh. Hắn bị bức tỉnh dậy,
"Anh làm gì vậy? Còn sớm mà."
Sau đó đang muốn nằm xuống, lại bị đá một cước thật mạnh.
"Không thấy Tuyệt đâu còn không mau đi tìm."
Nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua của tên kia thực sự là gấp. Cô gái mình thích tức giận rời đi, sau đó lại bị vu oan có đứa nhỏ bị hắt một thân nước bẩn.
Vì thế liền đứng dậy chạy nhanh "Đi."
Hắn đi ở phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Tên kia sẽ không nghĩ lung tung chứ?"