Bờ môi của hắn hiện ra nụ cười, cho dù là đang ngủ, tư thế của cũng như trước thản nhiên mê người.
Mạc Thanh Yên phát hiện chính mình thật mê trai, thế mà lại nhìn chằm chằm một người đàn ông đến mức xuất thần, thẳng đến khi rút lại tầm mắt, cô mới nhớ tới mình đang lái xe, thiếu chút nữa là đụ g phải hàng rào.
Cô cố gắng tập trung tinh thần lái xe cho tốt, không khỏi u ám nói: "Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, thật sự là muốn chết."
Thẳng đến khi xe ngừng lại, Lệ Đình Tuyệt cũng không tỉnh, ngủ rất sâu, ngẫu nhiên gọi vài câu, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Cô dừng xe lại, suy nghĩ cách đem hắn đưa xuống xe. Sau một lúc tự hỏi chính mình, vẫn là quyết định kêu hắn tỉnh lại, uống thuốc xong rồi ngủ tiếp. Vì vậy nang tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của hắn.
"Này, anh mau tỉnh, về đến nhà rồi."