Mạc Thanh Yên đi về phía anh. Sau khi thay quần áo, anh trông thiếu đi vài phần nghiêm túc,lại nhiều hơn vài phần không kiềm chế được. Giống như sự tà khí từ trong khung của anh bình thường bị áp chế, hôm nay lại hoàn toàn tràn ra.
Cô càng ngày càng cảm thấy anh chính là một tên yêu nghiệt, đẹp trai đến nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lệ Đình Tuyệt duỗi tay tay ra kéo cô đến bên người, cúi đầu nhìn cô.
"Em đứng ngốc đấy làm gì? Nhìn xem có được không? "
Nghe được giọng nói từ tính mê người của anh Mạc Thanh Yên hoàn hồn : "Anh mặc bộ này rất hợp. "
Hình như không có loại quần áo nào là không thích hợp với anh. Loại đàn ông như anh tuyệt đối là cái móc treo quần áo*.
(*) móc treo quần áo : ý chỉ dáng người rất đẹp, mặc bộ quần áo nào lên người cũng đẹp, cũng hợp.
"Đi thôi. "
Lệ Đình Tuyệt nắm chặt tay cô, rất hưởng thụ loại cảm giác này.