Không muốn người nhà lo lắng, hơn nữa cậu cũng biết Lâm Sơ Tâm nhất định không có việc gì, hắn để ý cô ấy như vậy, yêu cô ấy như vậy, nhất định sẽ không làm hại cô ấy, sẽ để cô sống tốt. Điều này chính cậu cũng không làm tốt được.
Lâm Sơ Tâm sáng tỉnh dậy phát hiện cậu đã đi rồi, có chút mất mát, nhưng cô bây giờ cũng không thể ở bên cậu cả ngày được.
Hơn nữa bác sĩ nói chỉ cần cô tĩnh dưỡng vài ngày, chân cô chỉ làm tạm thời không đi được thôi. Cô ngoan ngoãn ở lại đây, dù sao cũng không phải lo lắng điều gì.
Cô ngồi dậy ấn chuông, một lúc sau thím Lý đi lên.
"Phu nhân, cô tỉnh rồi, tối qua cô ngủ ngon không?"
Thím Lý là phụ nữ trung niên, làm việc nhanh nhẹn, hầu hạ Lâm Sơ Tâm cũng khá tốt.
Tuy rằng các cô chỉ ở chung vài ngày nhưng Lâm Sơ Tâm cũng khá thích bà ấy. Mà thím Lý cũng rất thích Sơ Tâm, không kiểu căng, tính tình thiện lương. Lâm Sơ Tâm giơ tay sửa tóc, đã lâu chưa gội đầu, cô cảm thấy sắp có mùi rồi.