Lệ Cảnh Hàn trầm mặc ngồi trên sofa, cậu không cách nào nói với bọn họ về chuyện nhân cách thứ hai, cho nên không có cách để giải thích. Chỉ coi như mình vô dụng, người phụ nữ của mình cũng để bị mang đi.
Mạc Thanh Yên thấy bộ dạng cậu lạnh lùng không nói lời nào, có chút lo lắng.
"Con trai, con cũng không cần nóng vội, Sơ Tâm là một người lớn, chắc là con bé đi đâu thôi."
Nhưng cậu vẫn không nói lời nào, sắc mặt trở nên ảm đạm.
Bà đau đầu nhất chính là đứa con này, càng lớn càng trầm mặc, càng ngày càng ít nói, vô pháp nhìn thấu nó.
Lệ Đình Tuyệt thấy bà như vậy, gọi một tiếng.
"Tiểu Yên, không phải hôm nay em muốn đi dạo phố sao? Anh đi với em."
Mạc Thanh Yên lắc đầu: "Hiện tại Sơ Tâm không tìm thấy, em làm sao có tâm trạng đi được."
An An đương nhiên nhìn ra suy nghĩ của mẹ, vì thế cười nói.
"Mẹ, chúng ta ở chỗ này cũng không giúp được gì, còn làm anh trai phiền lòng, nếu không chúng ta về nhà chờ đi."