Ngày hôm sau Lệ Cảnh Hàn tỉnh lại, phát hiện trên giường trống trơn, cậu vội vàng tỉnh dậy, cảm giác đầu hơi choáng.
Sao lại có cảm giác đã thức trắng cả đêm, cậu day day ấn đường, ấn một hồi lâu mới cảm thấy đỡ hơn. Cậu đứng dậy tới mép giường, sờ soạng thấy giường lạnh, nha đầu kia đi đâu rồi? Giường lạnh như vậy, hẳn là rời đi lâu rồi?
Hàn đi tới văn phòng bác sĩ xem bệnh tình của cô, lại hỏi có phải cô đã kiểm tra rồi không.
Bác sĩ nói thẳng hôm nay cô không cần kiểm tra, mắt Lệ Cảnh Hàn tối sầm, mở điện thoại ra gọi cho hộ sĩ, cô ấy nói hôm nay cũng không tới bệnh viện, cũng chưa gặp Sơ Tâm. Cậu bỗng trở nên lo lắng, ra khỏi văn phòng gọi Bạch Khôi tới.
"Thiếu chủ, cậu tìm tôi?"
Lệ Cảnh Hàn không hiểu được, nha đầu kia chân như vậy còn có thể đi đâu?
Hơn nữa hôm qua cô ấy vẫn còn rất tốt, không nhìn ra điều gì bất thường.
Đột nhiên biến mất như vậy khiến cho cậu trở tay không kịp.