Tới bệnh viện, hai người tìm bác sĩ điều trị cho Lâm Sơ Tâm. Biết được tình huống của cô đã tốt hơn, được chuyển qua phòng thường.
Hàn đi vào phòng bệnh, nhìn bộ dáng Lâm Sơ Tâm, ánh mắt tối đi nhiều, tâm tình cũng không tốt lên được.
Dục thấy cô như vậy cũng có cảm giác thê lương, trước kia là một cô gái xinh đẹp như thế, hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy trắng, hơn nữa trên người cắm đầy các loại ống, cô đơn nằm ở đây.
Ai nhìn cũng cảm thấy chua xót, Hàn ngồi ở ghế dựa bên cạnh giường. Cầm tay cô, hôn lên mu bàn tay.
"Lâm Sơ Tâm, có thể nghe thấy anh nói chuyện không? Nếu như nghe được, vậy mau tỉnh lại đi, anh ra lệnh cho em, em có nghe thấy không?"
Người đàn ông vẫn luôn trầm ổn bỗng cảm xúc kích động như vậy, hơn nữa lời nói của cậu đều lãnh ngạnh.
Dục nghe thấy thanh âm của cậu, biết cậu thực sự mong Lâm Sơ Tâm tỉnh lại.
Cậu vỗ vai Hàn: "Anh, anh đừng sốt ruột. Em tin cô ấy sẽ khỏe lại."