Tiền Duyệt ngồi ở bên cạnh Lâm Quân, thấy sắc mặt ông không tốt, vì thế khuyên một câu.
"Chồng à, bây giờ Lệ đại thiếu đã tới, nếu không chúng ta về trước đi, ông ở chỗ này chờ cũng vô dụng."
Bà ta cảm thấy ở bệnh viện quá nhàm chán. Không đứng thì ngồi, Lâm Quân ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bà ta.
"Bà về trước đi."
Tiền Duyệt cắn môi, nhìn trộm thân ảnh đứng đằng xa kia, còn có thể nói gì nữa?
Phẫu thuật hơn 4 tiếng, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang, đứng trước mặt Lệ Cảnh Hàn.
"Cô ấy như thế nào rồi?"
Lâm Quân cùng Tiền Duyệt cũng đi tới, Lâm Quân rất lo lắng cho nha đầu kia. Tuy rằng ngày thường mắng cô, tính kế cô, nhưng dù sao cũng do ông nuôi lớn, cô cũng là con gái Thời Niệm, người phụ nữ mà ông yêu nhất cuộc đời này.
Nữ bác sĩ trả lời: "Bệnh nhân máu đã được cầm rồi, hiện tại đành đợi xem tình hình như thế nào, sau 24 giờ này, nếu cô ấy có thể vượt qua thì sẽ có hy vọng."