Lâm Sơ Tâm rất ngạc nhiên, kẻ tham tiền như bà ta mà lúc này lại không cần tiền ư?
Cô quay đầu nhìn bà ta vài lần, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhưng lại không nói thành lời, bà ta không tham tiền thật là không bình thường.
Tiền Duyệt cười với cô: "Sau này nhớ thường xuyên về thăm ba nhé."
Nói xong liền đi luôn, Lâm Sơ Tâm càng thấy kỳ quái, bà ta mà lại muốn cô trở về thăm ba, thật quái dị.
Lâm Sơ Tâm cũng chỉ nghĩ vậy, mặc kệ bà ta làm gì, với cô cũng chẳng có vấn đề.
Cô xoay người đi vào tòa nhà, còn Tiền Duyệt lại hướng về xe của Lệ Cảnh Hàn.
"Lệ đại thiếu."
Bà ta cười nói với anh.
"Tôi vừa mới trả lại tiền cho Sơ Tâm, sau này, người một nhà chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho con bé, vậy thì sau này cậu sẽ tìm cho Sơ Kiến một trường học quý tộc đúng không?"