Tiền Duyệt nhìn thân ảnh cao lớn đi vào phía sau, cung kính gọi anh một tiếng:
"Lệ đại thiếu, mời ngồi."
Bà ta còn rót cho Lệ Cảnh Hàn một ly trà, rất khách khí.
Lệ Cảnh Hàn không lên tiếng, chỉ ngồi trên ghế sô pha. Hôm nay anh chỉ cùng Sơ Tâm tới. Chỉ cần cô tốt, chuyện khác anh đều mặc kệ.
Lâm gia thực sự rất phiền toái, ai quản đến cũng sẽ phiền.
Hơn nữa anh muốn kết hôn với Sơ Tâm, cho nên anh muốn xen vào cũng dựa vào thân phận con rể.
Lâm Sơ Tâm vẫn luôn an ủi ba, nhưng mà Lâm Quân không hề nghe cô nói dù chỉ một câu, đột nhiên ông quăng một cái tát.
Lệ Cảnh Hàn đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Lâm Sơ Tâm, vươn tay xoa xoa năm dấu tay bị đánh trên mặt cô. Ánh mắt anh đột nhiên sắc bén, xoay người về phía Lâm Quân.
Lúc này anh lãnh khốc như Satan đến từ địa ngục. Đôi mắt nhìn chằm chằm khiến cả người Lâm Quân run lên:
"Cậu đừng tưởng nhà cậu có chút tiền dơ bẩn là có thể quản việc nhà chúng tôi. Cút đi."