Anh dẫn Lâm Sơ Tâm đến chung cư. Lâm Sơ Tâm nhìn anh rót nước đường đỏ cho mình, sau đó ra lệnh:
"Uống hết đi."
Lâm Sơ Tâm nhìn ly nước đường đỏ trong tay anh, trong lòng ấm áp. Từ nhỏ đến lớn không ai làm chuyện như thế với cô.
Mà vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói, anh lại thật sự để trong lòng.
Đôi khi, có vài người, chỉ là những hành động nhỏ bé không đáng kể, lại có thể làm trái tim một người ấm áp.
Tựa như Lâm Sơ Tâm giờ phút này. Bởi cô nhận được quá ít ấm áp, nên mới để ý những chuyện này như vậy.
Thật ra cũng không thể nói cô dễ dàng thỏa mãn, nhưng một ly nước đường đỏ ấm áp, lại có thể khiến cô thỏa mãn như vậy.
Mà cô sống hai mươi mấy năm, chưa từng xuất hiện một người như thế.
Bất kể là ba mẹ cô, hay là bạn bè.
Có thể do thường ngày cô quá lạnh nhạt, cho nên không có mấy người bạn chăng?