Lệ Hạo Thần nói rất rõ ràng, ông là đang trách Lệ Cảnh Dục.
''Bác trai, cháu rất yêu Đường Đường, cháu nhất định sẽ đối cử tốt với cô ấy.''
Ánh mắt của cậu cực kỳ chân thành, đối với thái độ của Lệ Hạo Thần cậu cũng không tức giận, biết con gái yêu của mình bị người cướp mất, bất cứ ai cũng sẽ tức giận.
Hơn nữa còn là loại đăng ký kết hôn trước thế này, chưa nói với người nhà, lại càng thêm tức giận.
Lăng Khả Điềm thấy không khí trên bàn càng ngày càng kém, vì thế liền kêu lên một tiếng.
''Ông xã, vừa rồi không phải em nói tay bị thương sao? Bôi thuốc cho em đi.''
Bà đi ra phòng ăn trước, Lệ Hạo Thần đương nhiên là biết ý đồ của bà xã nhà mình. Ông lạnh lẽo quét mắt nhìn hai người trên bàn.
''Chuyện này, hai con tốt nhất là suy xét rõ ràng, nếu không ba sẽ không đồng ý đâu.''
Ông tuyệt đối sẽ không để con gái mình nhảy vào hố lửa, nếu không thích Lệ Cảnh Dục, vậy thì liền ly hôn.