Lâm Sơ Tâm vừa mới đi ra quán cà phê, tay đã bị bắt lại, cô có chút vô lực xoay người, đối diện với ánh mắt của Lệ Cảnh Hàn.
''Anh đã sớm biết rồi phải không?''
Nhìn ra được cô đang trách mình, Lệ Cảnh Hàn thâm trầm nhìn cô.
''Tối hôm qua mới biết được.''
Trước kia cậu vẫn cho rằng ba vợ của mình là Lâm Quân, vì thế cho dù cô bị nhốt ở nhà, cậu cũng không tiến thêm một bước hành động, dù sao muốn kết hôn với cô, đều phải trải qua cửa ải Lâm Quân này.
Vì thế cậu coi Lâm Quân như ba của cô mà tôn kính, cho dù ông ta quá đáng, cậu đều nhẫn nhịn.
Lâm Sơ Tâm không nói gì, nắm tay cậu đi về phía trước, trong lòng cô lúc này rất loạn.
''Có phải cảm thấy rất nực cười không, ba mẹ của em đều không cần em, tuy ba em đối xử không tốt với em, ít nhất ông ấy cũng không bỏ rơi em.''