Lâm Sơ Tâm nhìn người đàn ông thành thục ngồi đối diện, mặc tây trang màu bạc, dáng ngồi tao nhã, trong ánh mắt ông bao hàm quá nhiều thứ, cô xem không hiểu lắm.
Nhìn tuổi tác không sai biệt lắm với bác Lệ, hẳn là không phải là bạn của Lệ Cảnh Hàn, chẳng lẽ là họ hàng của cậu.
Thế nhưng ba người liền cứ ngồi như vậy, ai cũng không mở miệng, Lâm Sơ Tâm không biết nên gọi đối phương là gì?
Không khí có chút đông lạnh, Trịnh Lôi liền mở miệng trước.
''Tâm Tâm, bộ dáng của con thật giống với mẹ con, quả thực là giống nhau như đúc.''
Nhìn cô gái xong đẹp tuổi trẻ đối diện, trong lòng Trịnh Lôi ngũ vị tạp trần, đột nhiên ý thức được mình đã già rồi.
Nhớ tới năm đó, Niệm Niệm cũng không sai biệt lắm với cô hiện giờ, thời gian khi đó thật sự rất tốt đẹp.
Lâm Sơ Tâm hình như nghe được là người biết về mẹ của mình, trong ánh mắt cô tất cả đều là nghi vấn.
''Hàn, ông ấy là ai vậy?''