Người đàn ông nào đó hơi có chút giận dỗi, Đường Đường thuộc loại bạn gái không dính người, vì thế cô luôn cực kỳ độc lập, rất có chủ kiến của chính mình.
Lăng Tử Mạt bưng một ly sữa, uống một ngụm, sau đó đặt lên đầu giường.
''Vừa rồi em vừa nói chuyện với anh em, hiện giờ vừa mới tắm xong, anh tức giận đấy hả?''
Đôi mắt cô trong suốt lấp lánh, cô có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của Dục lúc này.
Cô vô cùng hiểu cậu, cũng vô cùng quen thuộc.
Nghe thấy cô giải thích, cậu cong môi cười.
''Không tức giận, chỉ là hy vọng em dính anh thôi.''
Người nào đó vô cùng thích cô dính mình, thế nhưng hình như có chút khó.
Lăng Tử Mạt nở nụ cười: ''Được rồi, về sau mỗi ngày sẽ dính lấy anh.''
Cô là thật sự đầu nhập vào mối tình mới này, nhìn thấy An An như vậy, cô lại càng cảm thấy được chính mình cực kỳ nực cười. Từ trên người An An, cô thấy được bóng dáng của chính mình.
Thực ra tự mình ngẫm lại, Dục cũng rất tốt.