Nhân viên cửa hàng nhanh chóng bước đến nhận quần áo, đóng gói.
Lương Mộc Tình chọn thêm vài thứ, cô vẫn cảm thấy chỉ làm phù hợp cho mỗi mình cô quá lãng phí. Cô dù có thích cũng chỉ mặc được vài bộ, mà nhà thiết kế thì làm ra không ngừng nhiều mẫu mới.
Cô nói với Hứa Niệm: "Mẹ, mẹ có cảm thấy Nam Cung Ngạo làm thế rất lãng phí không chứ."
Cô cảm thấy cô thiết kế quần áo, tự làm cho cho mình mặc cũng khá đẹp. Cho nên cô rất ít khi đi mua quần áo, ra ngoài dạo phố nhìn tới nhìn lui chỉ để biết thêm xu hướng mới mà thôi.
Hứa Niệm xem qua tất cả quần áo. Mỗi thiết cái đều rất tinh tế, hơn nữa mặt vải rất đặc biệt, sờ vào rất tốt, mặc lên người chắc chắn không tệ lắm.
Loại vải này, trước đây bà chưa từng thấy qua, hẳn là một loại vải rất hiếm.
"Ừ, có chút lãng phí."
Bà thấy Lương Mộc Tình đã chọn được rất nhiều quần áo nhưng so với mọi thứ ở trong cửa hàng mà nói vẫn được cho là khá hiếm.