Trình Thơ trừng mắt nhìn thỏ trắng khi thỏ trắng đề nghị gửi lá thư ấy giờ cho Sách Đồng Học, nhưng cô không khỏi lo lắng: "Nhưng tớ vẫn run và lo lắng lắm!"
"Trời ơi, cậu lo lắng điều gì nữa chứ, nếu giờ cậu không đưa thì khi nào cậu mới đưa được chứ?" Thỏ trắng động viên Trình Thơ: "Đây là một bức thư tình được viết bởi chú của cậu và cậu phải tin tưởng chú của mình cũng như cậu phải tin vào chính mình!"
Trình Thơ nhìn thỏ trắng và giữ chặt bức thư tình trong tay của mình. Cuối cùng, cô cũng nghiến răng và quyết định quay lại.
Sách Đồng Học, người đang lấy bài tập về nhà từ chiếc cặp của mình nhưng cậu lại bị choáng váng bởi Trình Thơ quay lui đột ngột, và đôi mắt nhìn thẳng về phía khuôn mặt Trình Thơ.
Đôi má trắng bệch của Trình Thơ đột nhiên trở nên ửng hồng. Trình Thơ đưa lá thư đến trước mặt Sách Đồng Học rồi nói với giọng nói yếu ớt: "Sách ...Sách Đồng Học, đây là dành cho cậu!"