Sách Thất Tịch nhìn đôi mắt của Trình Thơ đột nhiên không thể không cúi người, đôi môi hơi nhếch lên, giọng anh trầm và với một dấu hiệu trêu chọc: "Nếu em ăn chiếc xe của anh thì chắc có lẽ em cũng sẽ ăn luôn người trong xe nhỉ? "
"Uh... ah?" Trình Thơ gật đầu trong tiềm thức trước khi cô nghe thấy vấn đề.
Tuy nhiên, hai giây sau, Trình Thơ cảm thấy câu này có vẻ hơi sai.
Em cũng sẽ ăn người trong xe? ?
Ăn cùng với những người trong xe ...
Ăn... Sách Thất Tịch ư?
Chuyện này ...
Trình Thơ đỏ mặt ngay lập tức.
Lời nói của Sách Thất Tịch rõ ràng không có gì, nhưng khi Trình Thơ nghĩ về nó thì cô có cảm giác bị chế giễu.
Sách Thất Tịch vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, như thể anh ta thực sự làm theo lời Trình Thơ ...
Tuy nhiên... chưa ...
Trình Thơ im lặng quay đầu lại và quyết định tốt hơn là không trả lời.