"Thực sự, điều đó thật tốt." Sách Thất Tịch tiếp tục mỉm cười với Trình Thơ và sau đó thì có một giọng nói nhỏ vang lên nên anh ngừng nói.
Sách Thất Tịch không nói và Trình Thơ cũng không nói. Hai người đứng lặng lẽ bên cửa sổ một lúc. Trình Thơ đột nhiên quay đầu lại và nhìn Sách Thất Tịch một lúc, rồi chớp mắt: "Dường như anh cũng không có thay đổi gì nhiều nhỉ. "
"Thật sao?" Ánh mắt của Sách Thất Tịch khẽ buông xuống, nhìn vào mắt Trình Thơ với một nụ cười.
"Ừ, nhưng hai ngày đầu mới về thì em nghe mọi người nói rằng dường như anh ngày càng trở nên thờ ơ hơn trong hai năm qua, nhưng sau khi gặp anh thì em vẫn cảm thấy anh vẫn như trước." Trình Thơ suy nghĩ kỹ và cẩn thận trong một lát, rồi nói với Sách Thất Tịch.
"Ừm..."
Sách Thất Tịch mỉm cười lặng lẽ, nhưng không đưa ra bất kỳ bình luận nào về câu này.