Lôi Liệt nằm ở trên giường, trằn trọc, khó mà chìm vào giấc ngủ, nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ mong có thể nhận được điện thoại của William Phỉ Nhi, đáng tiếc điện thoại luôn rất yên lặng, không có một chút động tĩnh.
Anh tự nhủ ở trong lòng, hiện tại còn sớm, Phỉ Nhi còn đang ở trên chuyên cơ, không thể liên lạc với mình, cô ấy vừa về tới nước Pháp, chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho mình ngay lập tức.
Nghĩ tới đây, anh lập tức mở điện thoại, tiếng chuông cũng dùng tiếng lớn nhất, nắm chặt điện thoại ở trong tay, chờ đợi điện thoại của William Phỉ Nhi.
Anh biết thời gian còn sớm, ít nhất cũng phải chờ tới hừng đông cô mới xuống máy bay, bây giờ anh phải ngủ một giấc thật ngon, có chuyện gì đợi sáng mai lại nói.
Anh nhắm mắt lại, từ đầu đến cuối ép mình thiếp đi, thế nhưng là cho dù anh làm thế nào, cũng không thể ngủ. . .